Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011
15h30 chiều nay 30/12/2011- ngày sắp hết năm- Cháu Lu bé bỏng đã một mình một xe đẩy lủi thủi đi vào phòng cách ly để lên đường đi học Canada... Cứ hình dung một mùa đông giá rét đang chờ con bé bên đó, là không ngăn được nước mắt... Thiệt bụng ích kỷ mà nói, phải Mập, Mập nhứt định không cho ...đứa nào đi học xa hết... :( :( :(
Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011
Hehe, tối nay gặp một nhóm Bạn nước wài. Pờ rắc tíc Ính lịch mệt mỏi. Nhưng mệt hơn là lúc Mập xì píc kinh Ính lịch, mắt các Bạn nước wài này trợn thiếu điều mún ... lọt ga wài. Chỉ có một câu các Bạn í Ya, Ya lia lịa, đó là Mập nói ai li vơ xì lô ly, ai wớt xì lô li, ai wát xì lô ly...xì lô li in é rì we, é rì thai... Bất, ai ít vé rì phát... tui sống chậm, mần chậm, đi chậm. Chậm mọi nơi mọi lúc. Chỉ có xơi là gứt nhanh... hehe! Các Bạn í đồng thanh như có tập trước: Wuy trớt you vé rì mất! hehe!
Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011
Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011
Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011
"Sự bình yên, suy cho cùng không bắt nguồn từ cái mà bên ngoài tác động, nó đi ra từ chính lòng ta, tâm ta. Sự bình yên do những tác động bên ngoài đem đến, ta gọi đó là sự an ủi, một dựa đỡ khi cần thiết và nó chỉ có tác dụng nhất thời. Sự bình yên khi ta nghiệm lấy nó từ chính lòng ta, là sự bình yên đích thực, nó sẽ giúp ta sống trong êm ả lâu dài". Những điều nói bên trên, trong một cái quote, đó là điều người viết rút ra sau những bể dâu từng trải, sau những vết thương chí mạng từ người, từ chính mình tạo ra. Đó là những thương tổn của người đã đôi khi mang suy nghĩ của mình áp đặt cho người khác và vơ lấy những cái người khác không nhắm vào mình thành của mình. Chuyển hướng để một mũi tên bắn vào mình- đó không phải là một việc ai cũng thích làm, trừ khi người ta phải chọn cách hy sinh cho người khác, còn nhiều khi là do, bằng vào những vô tình nhưng hữu ý, người ta không thể không hứng lấy những mũi tên mà ngỡ nó nhắm vào mình đó. Sau tổn thương, sau khi đã ngộ ra nhiều điều rất lớn, người viết cho rằng, cách chọn lựa cho mình sự bình ổn ( vì bây giờ đâu còn An nữa) là cách im lặng... tất nhiên, sự im lặng nơi mỗi người là mỗi khác. Cách im lặng cũng là mỗi người mỗi vẻ, và nhiều khi, lên tiếng trong đau khổ cũng là cách người ta chuẩn bị cho một sự im lặng mãi mãi... Mùa Giáng Sinh là mùa bình an, chúc an vui và ấm áp!
Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011
Bạn hay mắng tôi: coi bặm trợn vậy, coi ào ạt vậy tưởng sẽ hào sảng lắm, nhưng có những chuyện thiệt là cố chấp... ( chính ra là Bạn nói tôi "nhỏ mọn", nhưng tôi ...không nỡ...chà đạp mình thêm nên sửa thành "cố chấp", hic!). Người làm mình buồn đã quay lại rồi, tại sao còn cứ ... Tôi có cái tật ngộ vậy... một khi còn nói, còn muốn giải thích, là còn muốn níu giữ. Khi tôi đã chọn cách tháo lui và im lặng, thì có nghĩa là... nhưng tôi có trả lời cái mail Bạn gởi " Mập ơi, M. rất nhớ Mập" rằng: " Mập cũng rất nhớ M., thật tiếc cho những chuyện vừa xảy ra..."... Kể cho Bạn nghe, nhận về câu mắng nghe tủi thân...
Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011
Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011
Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011
Suốt ngày nay sốt ruột đợi phone của Nhà Heo... đã định gọi cho Bạn Linh để hỏi mà cái tật tự ái kỳ cục: Sao Dziệt Kìu hem kiu cho mình trước? Hic, bi giờ nhìn vô cái điện thọi chết tiệt mới biết có 6 cuộc gọi nhỡ... Xin lỗi cả Nhà Heo... Bác Mập hông đáng mặt Bác... nhưng nghe giọng Em trong phone thấy khỏe, nghe tiếng cười còn mừng hơn, có cả tiếng của hai thèng heo gọi "máp địp" nữa. An lòng...
Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011
Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011
Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011
Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011
Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011
Tối hôm qua Bạn gọi về han hỏi, đang lúc cao trào Kara rứt OK, rằng: Bà bớt chưa? Vội nói liền ( sợ hả hơi bia lại hết dám): Ông về cưới tui mau đi chứ tui sắp khùng? Bạn đáp mau mắn: Ừ, để tui nói qua với má tui một tiếng! Lúc đó mừng khấp khởi, vì nghĩ má hắn đi ...xem tranh gà khỏa thân lâu òi... sáng nay tỉnh gụ, nhớ lại mới thấy...đời thâm thật. Chắc "nó" định hỏi coi má nó có rước mình hông đây mà! hic, hic, hic!
Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011
Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011
Nhiều khi tôi thấy mình thiệt buồn cười. Trưa nay gặp anh chàng Đàm Vĩnh Hứng ở chợ Thông Tây. Ảnh ngừng xe hơi cáu cạnh cái rẹt cho cô nhỏ kia tông cửa chạy xuống mua trái cây. Mập tui bèn nghĩ: Ủa, anh này cũng biết ăn trái cây sao ta? hehe, tui cứ nghĩ mí sao của mình như "người trời", ngòai chuyện leo cây bảo vệ môi trường và nói xóc óc là ...bình thường thôi, hình như các chuyện khác đều ...khác thường...Tui thiệt buồn cười!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)