Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

"Sự bình yên, suy cho cùng không bắt nguồn từ cái mà bên ngoài tác động, nó đi ra từ chính lòng ta, tâm ta. Sự bình yên do những tác động bên ngoài đem đến, ta gọi đó là sự an ủi, một dựa đỡ khi cần thiết và nó chỉ có tác dụng nhất thời. Sự bình yên khi ta nghiệm lấy nó từ chính lòng ta, là sự bình yên đích thực, nó sẽ giúp ta sống trong êm ả lâu dài". Những điều nói bên trên, trong một cái quote, đó là điều người viết rút ra sau những bể dâu từng trải, sau những vết thương chí mạng từ người, từ chính mình tạo ra. Đó là những thương tổn của người đã đôi khi mang suy nghĩ của mình áp đặt cho người khác và vơ lấy những cái người khác không nhắm vào mình thành của mình. Chuyển hướng để một mũi tên bắn vào mình- đó không phải là một việc ai cũng thích làm, trừ khi người ta phải chọn cách hy sinh cho người khác, còn nhiều khi là do, bằng vào những vô tình nhưng hữu ý, người ta không thể không hứng lấy những mũi tên mà ngỡ nó nhắm vào mình đó. Sau tổn thương, sau khi đã ngộ ra nhiều điều rất lớn, người viết cho rằng, cách chọn lựa cho mình sự bình ổn ( vì bây giờ đâu còn An nữa) là cách im lặng... tất nhiên, sự im lặng nơi mỗi người là mỗi khác. Cách im lặng cũng là mỗi người mỗi vẻ, và nhiều khi, lên tiếng trong đau khổ cũng là cách người ta chuẩn bị cho một sự im lặng mãi mãi... Mùa Giáng Sinh là mùa bình an, chúc an vui và ấm áp!