Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010
Tôi - như mọi người- cũng đứng núi này mà trông núi nọ. Sống ở Sài Gòn, mà năm nào cũng vậy... khi Gió giao mùa hơi đổi một chút là...hồ hởi la lên: Đông về! Mỗi sáng thật sớm đi làm...phóng xe hơi nhanh một chút trên đường vắng, nghe tiếng gió ù ù bên tai, nghe những chút lạnh len lỏi vào bên trong áo, cảm nhận mình đang đi cùng cuộc đời này ... Và năm nào cũng vậy, bước cùng khỏang thời gian này tôi bao giờ cũng khép áo co ro, nhưng mở toang lòng cho cái nhớ ùa về... Và đâu đó, có Người- nhiều Người- biết tôi không quên...
Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010
Đi mướn cái soirré suốt từ 16h00 chiều đến giờ rục cả cẳng, mà tiệm nào tiệm nấy nó nói một câu: "Chị mướn gấp quá, tụi em hông có hàng ...vài bữa nữa, hoa hậu voi ở bên bển bế mạc tụi em mới "câu" hàng về cho chị được... hú hú! Gió ơi em biết mặc áo đầm gì cho khỏi lu mờ nơi đám cưới Hiếu đây? hehe!
Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010
Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010
Gởi nơi nhà em, một viên phấn còn đang lay lắt với Nghề, lời chúc đến tất cả những Nhà Giáo Bạn bè- Chị Thu Nhân, Chị Gió, Chị Yến, Anh Khánh, Chị Nguyệt, Chị Banglangtim, Anh Thedung, Bạn Phương Nguyên, Bạn Uyển Văn, Bạn Cao Nguyên Bùi-nhân Ngày Nghiệp Dĩ lời chúc sức khỏe, chúc an nhiên. Từ các Chị, từ các Bạn, em học được thêm bài học yêu nghề, khởi đi từ những việc nhỏ nhất dành cho học trò...Xin cảm ơn tất cả!
Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010
Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010
Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010
Khi ta bắt gặp nụ cười trên một gương mặt nhàu nhĩ vì những đau đớn trần gian, có thể sẽ không vui bằng khi bắt gặp những giọt nước mắt lăn ra từ một tâm hồn tưởng đã chai sạn, khi họ đứng trước một tác phẩm nhân bản- Đó là điều hạnh phúc mà tôi có chiều qua khi đi xem Cánh đồng bất tận với Người Bạn Lớn... Điều đó chứng tỏ rằng, tấm lòng- khi có- sẽ nhất định gặp nhau...chỉ là nhanh hay chậm, sớm hay muộn...
Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010
Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010
Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010
Tạ lỗi nhé, thân ta, xin tạ lỗi/ Bao lâu nay ta bạc đãi với Người/ Những ngày dài cà phê thay cho gạo/ Nay Người lên tiếng rồi, ta biết lỗi lắm người ơi!// Tạ lỗi nhé, thân ta, xin tạ lỗi/ Bao lâu nay ta không phải với Người/ Những năm tháng "nỏ mồm" cùng bia bọt/ giờ bao tử làm reo, ta mới biết tiếc đời// Tạ lỗi nhé, tim ta, xin tạ lỗi/ Bao lâu nay ta xả láng với đời/ Những ghi dấu dầy lên như lớp mỡ/ Giờ tim lên tiếng than phiền, ta biết...thế là thôi// Tạ lỗi nhé, châu thân, xin tạ lỗi/ Bao lâu nay, ngỡ Bạn không lời/ Giờ rủ nhau hội đoàn cùng lên tiếng/ Ta nằm đau, nghe hối hận...chắc muộn rồi...hehe!
Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010
Mấy hôm nay, tôi mải miết làm Tập San cho Trường. Từ biên tập, đến dàn trang, trang trí ...rồi cuối cùng là in ấn, tất tật đều lặng lẽ làm. Tập san lên khuôn với lời ngỏ có câu: "Trang Văn nơi này, là chốn ta chắt lọc lòng mình trang trải xuống thành câu chữ. Những câu chữ giờ không của riêng mình, mà là những sẻ chia ta bày biện để lấy về những chia sẻ. Những chia sẻ về Nghề, về Người, về những đa đoan gặp phải trong hành trình dài của việc truyền chữ, dạy người. Công việc mà khi ta không đặt vào nó một tấm lòng, một trái tim, một lý trí, ta khó thể đi cùng với nó dài lâu...Sẻ chia còn để ta lấy về chút NIỀM TIN rằng nơi chốn này, nghiệp dĩ này chưa và sẽ không bao giờ là chỗ để ta buôn bán chính mình..."...Nhận được một cái mail, Bạn viết: Buông bỏ đi, có thể nó không là nơi buôn bán, nhưng người ta đã rao giá nó như một thứ cổ phiếu mất thời rồi... Buồn ghê gớm là buồn... muốn đốt hết cuốn tập san...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)