Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011
Không gì bằng trời mưa bão, sáng chủ nhật được ngồi trong nhà, xem nhiều tờ báo "giống nhau" về mặt "đưa tin một cách thống nhất", nhâm nhi ly cà phê nóng có nhỏ vài giọt remy... thấy lâng lâng... ( tự hỏi không biết vì cà phê hay vì tin tức...) thấy thương những người phải ra đường trong thời tiết này...
Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011
Nhiều đêm trước, nhân một chuyến lọ mọ, mình cắp cặp theo học ở May và em Ngố nhiều câu thành ngữ "Hán lân bang". Nay không ngờ Mẹ cũng có một "bồ thành ngữ wê hương" trong bụng, nhất là câu: tiểu nhân đắc ý tiếu hi hi! ( Mẹ dịch nôm cho mình là: Người nhỏ khi vui cười khe khẽ)... mình phục quá. Mẹ lại khuyên mình nên tìm lớp Hán Nôm để học, mình nghĩ mình già rồi, nên "tự học" là chính... bỏ cơm tối, ngồi nghĩ mãi được một câu "đối trọng" đọc lên khoe Mẹ váng nhà... vậy mà bị ...giận chớ... thiệt là buồn... Câu mình làm là : quân tử âu sầu chửi lầu bầu... hehe!
Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011
Hôm nay tôi được Bạn mời ăn trưa để chia sẻ việc Bạn mới "nhậm chức". Đây là một trong số lần hiếm hoi, "tân chức, tâng chén" với ai đó mà vui mừng vì sự xứng đáng của họ và hy vọng vào nhiều điều tốt đẹp từ họ... Mong Bạn chân cứng đá mềm, để đi cho hết đọan đường "c. chó" của người "có chức"... P/s: quán cháo vịt hơi bị đông, vậy mà có hai em chưn dài khi bị "ép" ngồi chung bàn với khách, đã "nhún vai như đầm" ( Mình thật không biết đầm nhún vai ra sao, chỉ là nói theo...thành ngữ- mấy hôm nay đâm thích thành ngữ tệ...) và nói: Ngừ ta cừn chỗ để có chuyện cờn phi đen tôn ( nghĩa là mật...thiệt mình nghe sao viết vậy, chớ bỉu mình viết nguyên mẫu hông tu thì mình chít liền )... bắt ngồi chung thiệt là "gầu"! Cha mẹ ơi...em chun dài nói tiếng Việt tuy hơi bị ngọng, nhưng tiếng Anh ẻm nóai thiệt là tiệt hẻo... làm đứa i tờ rít như mình đánh vần theo là viết được... Trong khi em phục vụ lúng túng như "vịt hóc xương" vì hem bít mần sao cho có cái bàn cờn phí đèn tôn, thì Bạn "có chức" của mình tự dưng buột miệng nói : Cầu tiêu... cha mẹ ơi, mình cười hem giữ wất thể được... hí hí...
Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011
Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011
Là một người giáo viên, tôi vui mừng nhưng không khỏi nghẹn ngào trước việc các "Trần Minh khố chuối" ngày nay "vượt vũ môn" ngoạn mục ở kỳ thi Đại học ( http://tuoitre.vn/Ban-doc/448091/Nhieu-hon-nhung-cai-ket-co-hau.html). Nghẹn ngào vì biết con đường gian khổ dành cho họ, cho gia đình ở phía trước cho suốt 4 năm đại học ( hoặc hơn) là như thế nào, Nghẹn còn ở chỗ, sau khi thành tài, họ sẽ quay về quê hương chăng luôn là câu hỏi... Nghẹn còn ở chỗ nghĩ đến số tiền các "đại gia" hay các "cao cao bên lầu đỏ" của ta bỏ ra cho các quý tử đi du học tránh... nhục ( vì "từ chối" các trường đại học trong nước...) mà không biết "đi một ngày đàng, có lọc ra nổi một tấm...khôn" không?
Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011
Nu ở Pháp vừa sanh con thứ hai...Cháu trai nặng 3k4... chúc mừng con nghen Nu, đã mẹ tròn con vuông... Nhưng cha mẹ ơi! tui già wớ òi, tui lại có đứa cháu thứ hai gọai bèn "Bà Mập"... cha chả... nghe bắt gùng mình...P/s: Xin đính chánh, đứa cháu này là thứ ba, wên mất ở Sì ghềnh còn có thèn Cu Bin con của con Bê... tối này nó mới lên nhà wậy một bữa... Dì Tý, Dì Lu, Dì Su, Cậu Bờm... Bà Mập, Bà Mi, Bà Yến, Ông Hiếu... và Cụ ( Cố) Đức, Cụ Thìn... huuhu...!
Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011
Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011
Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011
Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011
Hôm nay, cùng chiếc xe Honda, tôi đi dọc xuống phía Nam Đà Lạt vào tinh mơ... Trời ơi, hết Đèo Prenn đã ngẩn ngơ vì cái đẹp, tôi sang đèo Mimosa... Trên những khoảng đường đèo vắng tanh, thỉnh thoảng một vạt nhỏ dã quỳ vàng ửng hiện ra... tôi lặng người khi nhìn thấy những vạt hoa... có cảm tưởng Đà Lạt mỉm cười với kẻ ....lang bạt nặng lòng với nó như tôi... Cảm ơn Dã quỳ, cảm ơn Đà Lạt...
Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011
Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011
Tôi đuổi theo một câu thơ. Như chạy đuổi trên một con dốc mờ sương trong tâm tưởng. Câu thơ không bập bùng mà đốt tôi như lửa. Cháy thành than giấc mơ cuối dốc có người chờ. Tôi lại nâng chén rượu cay và tháo bỏ gói buồn. Nghi lễ như mỗi năm vẫn vậy. Chỉ tôi biết rượu mỗi năm mỗi nhạt. Và gói buồn, theo năm tháng, cũng nhẹ tênh...
Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011
Tôi có một cây đàn guitar cũ Bạn cho năm 1991 khi "dứt áo ra đi", nâng niu nó đúng 20 năm thì ...bể. Nhìn thùng đàn chằng chịt keo dán mà đau lòng... vì chơi nữa thì tiếng rất lạ, nhưng bỏ đi thì lòng không nỡ chút nào... Tuần rồi, bất ngờ được tặng một cây đàn mới... từ một người ...không mới... ngỡ như nhìn thấy mọi điều của hôm qua ...mới đây...
Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011
Thứ Ba, 5 tháng 7, 2011
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)