Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011
Ai qua Châu Phú, ai biết Cái Dầu. Cho Wa gởi theo một đống lo rầu. Rằng mùa mưa lũ, Bậu bắc giàn... cao chưa? Bao giờ vùng nớ hết mưa. Nhắn dùm một tiếng, Wa tắp đò dìa...nhậu ha? Bây giờ Wa ở rất xa, Bậu lo chèo chống... hò ơ... Bậu lo chèo chống... chớ đỏ đèn... online... hic! Bạn ở vùng rốn lũ, lo w á mờ hổng biết bơi, nên hông dám bôn dìa... Ráng lên nghen Bậu hiền!
Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011
Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011
Thứ Ba, 27/09/2011, 15:17 (GMT+7) Bộ trưởng Hàn Quốc từ chức vì điện cúp TTO - Bộ trưởng Kinh tế và tri thức Choi Joong Kyung, phụ trách vấn đề năng lượng của Hàn Quốc, đã đệ đơn từ chức hôm nay 27-9 vì để xảy ra sự cố mất điện hiếm thấy tại nước này. / Thật là một người cán bộ... "không biết điều"... không biết điều ở chỗ không học tập nơi các nước "đối tác"... cúp điện hả? Tại trời hông mưa. Văn bản quy phạm...sai pháp luật hả? Tại thư ký đánh máy sai mo-rát. Học trò làm bài môn Sử thi vào đại học điểm thấp tè ư?Tại các thầy cô giáo dạy thêm-học thêm tràn lan... mà hông dạy thêm-học thêm môn Sử, môn Văn, môn Địa...Nhưng hàng trăm cái tại, tại hay nhứt là ...tại cơ chế wan liêu bao cấp... khè khè. Thương thay! Ông này mà ở nước mình dám lên làm ... cái ghía cao hơn như cái anh Nhưng nhưng gì đóa òi à...
Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011
Tự dưng Bạn gởi mail hỏi wấn đề ...tóc tai, thía là tự dưng nghe cái đầu nó...ngứa. Nhảy bổ vào buồng tắm xả nước gội, đến lúc nghe Mẹ la ầm lên là 11 giờ đêm rồi, thì đã quá muộn. Không xài máy sấy được nên giờ phải lướt Net chờ khô đầu... coi thấy có mấy tin tức ... cười... ( Chắc đưa xuống comment bên dưới...)
Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011
Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011
Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011
Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011
Hôm nay mình lại ôm cặp đi học. Học một cái lớp có tên thiệt lạ: Lớp Đổi bằng... đó là do cái bằng Trung cấp chính trị của mình hình như nó ...dở hơn cái bằng... giả. Nên bi giờ lũ mình được gom lại cho ...đổi... Mình nói rồi mà, mình thay không được chớ đổi nhiều thứ lắm. Thạc sỹ Nguyễn Thị Linh Trang giảng bài rất hay. Nhưng Cô cho người ta cái cảm giác, nói sai là ...tệ lắm... nên mọi người sợ chết khiếp, trong đó có mình... mà mình có cái tật, cứ sợ là tấu hài, hehe!
Bạn nhắc, rất nhẹ: Mập cầm cái đàn lên sân thượng đi, đừng nhòm nhỏ vào cái xe hơi "vừa tìm được" của người ta; đừng băn hăn bó hó vào cái chuyện "giảm có- tải vẫn nặng" mà các anh trên "bảo phải nghe" nữa, đừng ngơ ngác "tiền đâu mà tiêu sướng thế"... cứ nhòm mãi, băn hăn bó hó mãi và ngơ ngác hòai như thế, dám có ngày mọi trạng thái đó sẽ rơi vào mọi người đang nhìn về Mập đó... ta gọi đó là "nói riết thì thành mình"... hic, nghe sợ quá, thôi đi đàn...
Báo TT hôm nay đăng một tin rất "nhỏ": Đã tim ra nghi can ăn trộm xe của Phó giám đốc Sở GD-ĐT thành phố Hồ Chí Minh Lê Hòai Nam. Hồi đầu mình còn chắc lưỡi, hít hà: tội quá, có cái xe mà mất. Sau biết cái xe mất là xe hơi, thì mình cũng chắc lưỡi, hít hà mà ...kiểu khác: Sao cùng là nhà giáo cả, cũng cùng "phận phó" cả mà Anh Nam ảnh ăn cái giống gì mà giàu wớ hè? hic!
Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011
Chị được mời dự hội thảo ở London, ngày nào cũng từ 8h00 đến 17h00. Sau đó là chạy như vịt tới 23h00 để làm sao thăm thú cho bằng hết những địa chỉ văn hóa, những địa chỉ đã từng mơ tới cho biết. Shopping thì chỉ dám mua những đồ lưu niệm nho nhỏ cho Bố mẹ, chồng, con và các em. Chị gởi mail về cứ hỏi: Có một bà bác sĩ miền ngoài cùng đi, mà sao tiêu tiền như in giấy bạc. Những món đồ cả mấy triệu đồng VN mà mua không nháy mắt... Tiền đâu ra? Chị hỏi thì em trả lời: Từ kho bạc nhà nước nay hóa giá thành kho bạc nhân dân chứ đâu ra... hic!
"Sau 33 năm ở trong cương vị người sáng lập và lãnh đạo công ty điện toán hàng đầu thế giới, tỷ phú William Henry Gates III đã nói lời từ giã với gần 100,000 nhân viên Microsoft trên toàn cầu – dĩ nhiên là qua mạng Internet – hôm thứ Sáu tuần qua...". Một "người lớn" vừa từ giã một cuộc chơi lớn... vậy mà nhiều "người nhỏ" vẫn chưa chịu bỏ "cái ghế nhỏ" của mình, hén Mập! Ừ! hihi!
Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011
Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011
Trưa nay rảnh, ngồi coi phim, một phim xưa ơi là xưa mà lại cảm động. Anh chàng bạt mạng hỏi một cô nàng nghiêm túc: Khi lâm vào hoàn cảnh bị cháy nhà, chỉ có 60 giây để thoát, cô sẽ chọn đem theo vật gì? Cô không trả lời...và rời Anh để trở về bên người chồng sắp cưới. Sát ngày cưới, tình cờ run rủi, cô đứng trước công tắc báo cháy và cô thử. Cô nhìn thấy anh chồng sắp cưới nhặt đủ thứ mang theo, trừ cái nhẫn cưới mà Cô để ngay trên bàn làm việc của Anh... Tôi cũng vừa trải qua cảm giác, mình y như chiếc nhẫn cưới bị bỏ lại trong đám cháy ( dù là cháy giả) nên coi phim này thấy đã quá...
Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011
Thứ Năm, 8 tháng 9, 2011
Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011
Sáng nay khai giảng, mình đang vui, tự dưng được mời vào dự họp sau Lễ với cấp trên. Đã nhủ lòng rằng phải "dịu dàng như nắng Mùa Thu", vậy mà chưa được 5 phút, nghe "các em" ê a, không chịu nổi, thế là "cô giáo đi chỗ khác chơi cho cô hồn ra trận- mùa này không đẹp lắm". Mình quát: Sân trường bé như cái lỗ mũi, tụi tui cho đủ 2200 đứa học sinh đi dự, không bớt đứa nào. Lấy đâu ra chỗ mà treo thêm khẩu hiệu. Mà có cái khẩu hiệu nào dạy tụi nhỏ cho ra hồn người không? Chữ không cuối câu do hụt hơi, nên nó é lên thành chữ "hống"... y như sư tử hống. Hic! ai mình hông biết, chứ cấp trên nhất định ghim gút chuyện này... chỉ tội em HT của mình, mặt ẻm xanh như tàu lá, chắc hối hận vì "dại dột" kêu mình cùng dự họp. Nghe mình "uốn lưỡi như dao đâm chết miệng nhà quan" .... hehe, đã gì đâu... về kể cho Mẹ nghe, Mẹ lại thở dài... tội quá...
Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011
Lại Mùa Thu- Mùa đến trường khai giảng. Mưa nắng mong đừng nhòa nhạt nét Thầy trao. Biển dâu đừng làm mờ Đạo làm Thầy quý báu. Ta làm việc trăm năm, không vội vã một ngày... Lại Mùa Thu- Ta đến trường, mong lòng như nắng mới. Dẫu chưa vui, nhưng cố vẹn tiếng cười... CHÚC MỪNG NĂM HỌC MỚI- của Tôi và bao đồng nghiệp, của học trò và biết bao phụ huynh đang lao nhọc vì con...
Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011
" Mỗi người nên có một lần bệnh nặng trong đời..." ( Trích " những ngọn cờ trắng") - không để làm gì hết cho "đao to búa lớn", chỉ là, thở chậm lại chút xíu, chỉ là "mệt quá thân ta này", chỉ là, khi nằm một chỗ, ta thấy những gì nhỡ bỏ trôi qua tay mình là "ngàn vàng khôn chuộc"... chỉ là rảnh nên "bỗng dưng nhớ quá một thời. Cười dòn tươi khóc, cùng người tri âm..." Hic!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)